“Anh là người thương em, sao có thể lừa em được”, giọng ngọt vang trong điện thoại. Một người đàn ông ở bên kia biên giới dỗ dành cô gái tên H., hứa hẹn: “Qua đây làm khỏe lắm, công ty đàng hoàng, không khổ cực gì đâu”.
Tin theo, H. rủ Nguyễn Ngọc Diễm 16 tuổi, quê Phú Tân, An Giang, cùng lên Bình Dương rồi vượt biên. Nhưng khi vừa đặt chân tới nơi, cả hai mới biết mình đã rơi vào bẫy. H. bị bán với giá 2.000 USD, còn Diễm – vì tin bạn – cũng bị đẩy vào trại.
CUỘC GỌI VỀ NHÀ
Ở quê, vợ chồng ông Nguyễn Văn Ham 39 tuổi và bà Nguyễn Thị Thanh Trang 34 tuổi rụng rời khi nghe điện thoại cầu cứu từ con.
“Nó nói nhỏ xíu… bảo cha mẹ tìm đường cứu, nếu không thì nguy. Nghe xong tui chỉ còn biết đi lạy khắp nơi, mong người ta chỉ cách đưa nó về”, ông Ham run giọng kể lại.
NĂM THÁNG TRONG TRẠI
Diễm nhớ lại, nơi đầu tiên em bị đưa vào là khu Kim Sa gần cửa khẩu Mộc Bài. Qua năm lớp cửa, bảo vệ canh nghiêm ngặt. Tuần đầu không làm được theo yêu cầu của chủ người Trung Quốc, em bị bán tiếp sang vùng Tam Giác Vàng – nơi khét tiếng vì mức độ bạo lực.
Từ đó, em bị đẩy qua lại. Có lần đưa về sát biên giới Thái Lan, rồi cuối cùng lọt vào khu gọi là Tam Thái Tử. “Mỗi lần bị chuyển đi là một lần sợ. Cấp độ tàn bạo càng lúc càng nặng, em chỉ biết cầu trời qua ngày”, Diễm kể.
Trong trại, em phải giả làm “cán bộ phường”, gọi về Việt Nam để lừa người quen. Chỉ cần vài thao tác, tài khoản ngân hàng của họ bị rút sạch.
“Chích hoặc bị chích, câu đó theo em từng đêm. Em biết sai, nhưng nếu không làm thì sẽ bị hành hạ. Có người không nghe lệnh, hôm sau không còn thấy nữa…”, Diễm thổn thức.
Đêm nào em cũng nghe tiếng roi điện, tiếng bước tuần tra. Có khi vừa chợp mắt đã thấy cảnh bạn tù bị đánh đến bất động.
ĐƯỜNG TRỞ LẠI
Cha mẹ Diễm chạy vạy, bán hết, vay nóng. “Họ đòi 81 triệu mới thả. Tui đâu còn cách khác, chỉ mong con còn trở về”, ông Ham thở dài.
Ngày Diễm được đưa về, cả nhà ôm nhau khóc nghẹn. Nhưng cùng lúc, tin dữ từ Cần Thơ truyền về: một nạn nhân khác cũng bị lừa qua bên kia, không còn được gặp lại gia đình.
VẪN BỎ NGỎ
Diễm may mắn trở lại, nhưng H. – người đi cùng – vẫn còn kẹt lại Campuchia, chưa biết ngày nào thoát.
Ông Ham nhìn con, thở dài:
“Chỉ mong đừng có thêm đứa nào rơi vô cảnh này nữa. Cha mẹ mà nghe con kêu cứu từ bên kia, tim rớt ra ngoài hết rồi”.
Câu hỏi bỏ ngỏ: còn bao nhiêu người chưa trở lại, và bao nhiêu phận người sẽ mãi mãi bị kìm chân nơi đất khách?