Trạm cơm hôm nay vắng bóng hai con người, vỉa hè lạnh đi hẳn…
“Bé 4 tháng tuổi và 10 tuổi đã không còn thở nữa. Anh Giang và anh Vũ, cha của hai bé, đã xin phép đưa con về quê an táng”, một người từ trong Bệnh viện Nhi Đồng 1 (quận 10 cũ, HCM) buông lời báo tin.
Một người đứng kế bên chen vào, giọng nghẹn: “Con mất, Vũ bế lên lòng bàn tay, tạm biệt mọi người trong phòng, tạ từ chỗ gắn bó nhiều tháng ngày. Bà con thương tình, kẻ góp năm chục, người trăm ngàn, gom lại hơn hai triệu đưa anh về quê an táng”.
Tin ập đến lúc chiếc xe ba gác chở đầy thức ăn đến cổng bệnh viện. Thường thì mỗi lần tới, anh Vũ với anh Giang chạy ra phụ kê bàn, xếp từng khay đồ ăn ngay ngắn. Nay, hai chỗ trống im lìm.
Không khí khác hẳn. Người ta vẫn xếp hàng dài, tay ôm những chiếc túi nhựa, mắt hướng về khay cơm nóng. Nhưng trong dòng người ấy, thiếu vắng những gương mặt từng quen phụ gom phiếu, soạn phần. Thường thì sự vắng mặt là tin vui, bởi các bé khỏe lại, được đưa về quê. Nhưng hôm nay, sự thiếu vắng ấy mang màu tang tóc.
600 phần cơm, nhiều hơn mọi khi. Bảy món chay: canh chua bông điên điển, rau lang xào, nấm khìa, đậu hủ kho, chả hấp… Khay đầy, màu sắc rực rỡ, nhưng bàn tay chia cơm lặng lẽ hơn.
Người kể tiếp tục nhắc, trước kia, anh Giang và anh Vũ cùng tám người khác hễ thấy cơm Trạm là phụ dữ lắm. Khi bưng bàn, khi chia rau, khi sắp từng phần vào hộp. Xong buổi, họ chỉ lấy chừng hai phần cơm vào ăn, còn lại nhường cho người cần hơn.
Dòng người vẫn lần lượt bước lên. Người nhận cơm, người chờ đợi. Nhưng chỗ trống kia không ai khỏa lấp được. Trong lòng mỗi người, bữa cơm nghĩa tình hôm nay bỗng dư vị mặn chát.
Chị Tưởng, người gắn bó từ ngày đầu, hôm nay lặng hơn. Vẫn tay thoăn thoắt chia từng phần, nhưng mắt chị ngân ngấn. Chị biết, còn nhiều người cần cơm. Trạm vẫn phải sáng bếp, vẫn phải dựng bàn. Nhưng nỗi buồn thì không dễ phai.
Có lẽ, ngày mai, ngày kia, Trạm vẫn đông, vẫn rộn ràng. Sẽ có những gương mặt mới, có những đứa trẻ được đưa về quê trong vòng tay khỏe mạnh. Nhưng khoảng trống hôm nay sẽ còn in lại. Và ở nơi này, mỗi suất cơm không chỉ lấp đầy bụng đói, mà còn gói cả nước mắt, thương yêu và sự gắn kết của một cộng đồng chẳng bao giờ bỏ rơi nhau.