Tôi là một kẻ tồi tệ, một kẻ không xứng làm chồng vì chính mình đã đẩy vợ vào nguy hiểm đến mức cô ấy xảy ra chuyện.

Ảnh minh họa

Tôi và em quen nhau qua một người bạn. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu thương một cô gái nhiều đến thế cho đến ngày tôi gặp được Thúy. Cô gái đó là cô gái đầu tiên tôi thật lòng yêu thương và cũng yêu đến chân thành.

Trước kia, tôi cũng từng trải qua không ít mối tình. Phải nói sự thật là tôi đã quen với rất nhiều cô gái và đi gặp rất nhiều cũng như l.àm c.huyện đ.ó mà không hề suy nghĩ gì nhiều. Tôi từng yêu một cô gái hơn 4 năm. Nhưng rồi cô ấy bỏ tôi để lấy 1 cậu Việt kiều và ra nước ngoài sinh sống. Tôi thật sự sợ cái cảm giác bị phản bội đó. Bởi thế tôi chưa từng thật lòng với ai về sau cho đến ngày gặp Thúy. Tôi đã tin tưởng hoàn toàn vào em.

Trước giờ em là cô gái luôn cố gắng làm tất cả mọi thứ và thật sự rất chăm chỉ. Em cũng từng kể cho tôi rằng em có một mối tình kéo dài gần 3 năm. Nhưng sau đó chàng trai ấy cũng phản bội em để lấy con gái của một giám đốc. Cũng chính vì sự đồng cảm vì đã từng bị phản bội mà chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết, cùng nhau chia sẻ những chuyện buồn vui và cả công việc lẫn cuộc sống.

Dần thân thiết với nhau hơn, cả hai tự cho mình một cơ hội, cởi mở hơn và yêu nhau. Tình yêu ấy thật sự khiến cả hai đều phải dè dặt, vì từng bị tổn thương quá nặng nề. Nhưng rồi khi yêu nhau được gần 1 năm, chúng tôi đã tự cho nhau một cơ hội tin tưởng vào đối phương và kết hôn.

Đám cưới thật sự hạnh phúc đã được diễn ra. Vợ chồng tôi rất ý thức và tin nhau, cũng không có chuyện gì giấu nhau cả. Em là người khá bảo thủ, chuyện tình cảm và cả trinh tiết. Em đã khóc rất nhiều vì sợ tôi chê đã trao cho bạn trai trước kia. Nhưng với tôi thì chuyện đó không quá quan trọng và đêm tân hôn vẫn diễn ra êm đẹp. Chúng tôi cưới được 1 năm thì em sinh cho tôi 1 cậu con trai đầu lòng giống tôi y như đúc.

Vợ chồng tôi vẫn đã hạnh phúc như thế nếu như không có ngày hôm đó. Khi con trai tôi tròn 2 t.uổi, đang lúc ghé qua trung tâm thương mại để tìm mua tặng con một món quà thì vô tình tôi đã thấy vợ mình ngồi trong quán café với một người đàn ông. Người đó không ai khác chính là người yêu cũ của em. Tôi tức giận lắm, định lao đến nhưng rồi lại chờ đợi xem họ có làm gì không. Nào ngờ một lúc sau cả hai cùng lên xe taxi và đi mất. Còn tôi thì khi đó đang gửi xe dưới tầng hầm, cũng không muốn đuổi theo cho thêm đau lòng nên tôi về nhà đợi em. Đến tận 11h đêm em mới về và người vô cùng mệt mỏi. Tôi đến trước mặt em rồi gằn giọng hỏi.

– Em vừa đi đâu về?

– Em vừa đi với bạn.

– Bạn nào vậy?

– Bạn thôi mà, anh sao thế?

Bạn à, bạn gì. Sao không nói luôn là nhớ tình cũ quá nên em đi gặp đi.

– Không phải vậy đâu, anh hiểu nhầm rồi.

– Còn gì để hiểu nhầm nữa à?

– Anh, anh nghe em nói đã…

Tôi không còn gì để thiết tha thêm nữa nên lập tức bỏ đi. Tôi càng nghĩ càng thấy buồn vì người vợ của mình. Liệu em có nghĩ cho tôi không vậy. Tại sao em lại l.àm c.huyện đ.ó sau lưng tôi. Tôi tìm đến một quán rượu rồi ngồi uống. Bỏ mặc cho vợ gọi đến mấy chục cuộc.

Trong cái lúc tôi ngà ngà say thấy vợ gọi đã 50 cuộc gọi nhỡ nên tôi đã bắt máy. Vừa mới nghe điện thoại của vợ chưa kịp nói gì vợ đã lập tức nói: “Chồng à, vợ xin lỗi, vợ thật sự không làm gì có lỗi với chồng cả. Vợ chỉ gặp Tài vì gia đình anh ấy có chuyện, trước kia anh ấy từng giúp gia đình vợ nhiều chứ không còn tình cảm trai gái gì cả. Xin hãy tin vợ…”

Vợ tôi nấc thêm vài tiếng rồi tiếp tục nói: “Chồng ơi, vợ nhục nhã lắm, vợ đi trước đây…” và sau đó là một tiếng rầm của những chiếc xe va chạm. Tôi lao đến chỗ vợ, tôi chạy đến đó tỉnh hẳn cơn say của mình. Nhưng rồi người ta nói với tôi vợ tôi đã không qua khỏi, cô ấy bị h.ãm h.iếp. Chỉ vì đi tìm tôi mà cô ấy đã bị hại, nhưng không gọi được cho tôi nên cô ấy đành bất lực. Cuối cùng, chính tôi là kẻ đã g.iết c.hết vợ mình.

Đám tang của cô ấy, tôi chẳng thể làm gì, nhìn vợ nằm trong quan tài được người ta chôn xuống mảnh đất lạnh lẽo. Tôi chỉ có khóc, chỉ có thể khóc nghẹn đắng mà không thể làm gì hơn. Thật sự tôi không cầu mong cô ấy tha thứ cho lỗi lầm của mình. Hối hận của tôi làm gì còn có cơ hội để sửa sai. Thật sự tôi không biết, không biết mình nên làm gì. Tôi là một kẻ tội đồ, một gã chồng khốn nạn không tin vợ mình để cô ấy phải ra đi trong đau đớn, tủi nhục đến thế.

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *